NHỚ BÂNG KHUÂNG
Bao năm trôi dạt
sống tha phương
Nỗi lòng tấc dạ
nhớ quê hương
Ngày đó lệ rơi
người ở lại
Buổi nào khăn gói
kẻ lên đường
Nẻo xưa nay hẳn
rêu tràn lối
Nơi cũ dường như
cỏ kín mương
Nhớ lại thời gian bâng
khuâng đó
Ngỡ ra chốn ấy có
người thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét