BÀI 30: TAI ƯƠNG 6: BỆNH CHẾT NGƯỜI
(Xh 9, 8-12)
Pha-rông bí trước kẹt sau,
Tha thời dân loạn kêu gào mỉa mai,
Không tha thì phải họa tai,
Đã năm lần họa, có sai lần nào?
Thôi thời biết tính làm sao?
Thử giam lần nữa thêm vào những chi?
Bọn này ngạo mạn khinh khi,
Để xem họ có thoát ly khỏi mình?
Dân đâu kéo đến thưa trình:
Khắp nơi mắc phải bệnh tình thối tha,
Nhà nào nhà nấy rên la,
Bệnh cha, bệnh mẹ, bệnh bà, bệnh ông...
Bệnh gì bệnh quá lạ lùng,
Vừa xong lấy bệnh lại cùng sắp chôn,
Lão già nam nữ trẻ con,
Không ai khỏi bệnh vua còn tính sao?
Để rồi ta sẽ nói sau,
Nhà vua cũng bệnh nhà nào lại không?
Nhìn xem cảnh vật não nùng,
Vua quan dân chúng hãi hùng khiếp kinh.
Mời Mai-sen tới trần tình:
Trong cơn bệnh hoạn xin mình thứ tha,
Chúa thương xá tội dân ta,
Bệnh lành để họ khỏi la khỏi rầy,
Chỉ tha dân khỏi nước nầy,
Phá-rộng lừa dối để bầy đủ khoảnh,
Lâm nguy miệng nói ngọt lành,
Qua cơn sóng gió thôi đành bỏ xuôi,
Gậy thần đâu có buông trôi,
Phải làm đến mức để rồi vua tha,
Tưởng rằng câu chuyện qua loa,
Không ngờ mỗi lúc mỗi là tấn công,
Thử tin lời hứa Pha-rông,
Mai-sen hóa phép trong vòng nữa giây,
Người người bệnh hoạn hết ngay,
Làm ăn đi đứng khoan thai như thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét