BÀI 27: TAI ƯƠNG 2 - 3: ẾCH VÀ MUỖI
(Xh 7, 26,8,15)
Nước sông hóa máu chưa kỳ,
Đến trò ếch nhái thôi thì mới ghê!
Nhái đâu nhái nhảy như dê,
Nhảy vào cung điện xum xuê cả mình,
Vừa trông thấy đã thất kinh:
Ôi thôi việc đó thiệt tình ta tha!
Vua vừa mới mở miệng ra,
Cái trò ếch nhái liền qua hết rồi,
Pha-rông hứa chẳng mấy hồi,
Mưu mô tráo trở đôi lời rằng khoan,
Lý do công tác sắp tàn,
Anh em rán đợi để hoàn công cho!
Muỗi đâu vung cánh o o,
Khắp nơi khắp chốn đút cho vù đầu...
Chạy đâu cho khỏi khổ đau...
Muỗi thi nhau đốt kể đâu đêm ngày,
Vua quan như dại như ngây,
Chạy lui chạy tới, chuyến nầy phải tha,
Mai-sen hãy gọi cho ta:
Rằng: Đi cho mất, ông là lôi thôi!
Tai ương ếch, muỗi xong xuôi,
Pha-rông đổi ý nuốt lời như bay,
thôi thôi rán đợi lại đây,
Bốn trăm năm được, vài ngày có sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét