BÀI 29: TAI ƯƠNG V: DỊCH SÚC VẬT
(Xh 9, 1-17)
Gậy thần đâu có để yên,
Vung lên một cái muôn nghìn vật đau,
Đau rồi lại đến chết sau,
Nhân dân hoảng hốt kêu gào rên la,
Chuyện chi, chuyện quá rầy rà,
Trâu bò chết hết đâu mà làm ăn,
Gây chi cảnh tượng oái ăm,
Vua chi không biết tính toan việc đời,
Tha thì tha quách cho rồi,
Không tha thì giết tiệt nòi khó chi?
Quyền cao chức cả làm gì?
Nếu không thì để xúc đi về vườn:
Pha-rông chẳng dám khinh thường,
Sợ dân làm loạn, thêm đường gay go,
Mai-sen thương thuyết nhỏ to,
Rằng: ông yên chí ăn lo mọi bề,
Lâu ngày nhớ cảnh nhớ quê,
Ta không khó dể chuyện về nữa đâu,
Hết ngay cái dịch bò trâu,
Vua quan sung sướng, ít lâu quên liền,
Rằng: Tha dân ấy thật phiền,
Phải giam cầm chúng lại miền này đây,
Tiếp luôn công tác cất xây,
Dung tha dân đó, dân nầy sức đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét