Nỗi niềm xa xứ

Thủy

Thủy

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

RƯỢU NẾP QUÊ CHOA

RƯỢU NẾP QUÊ CHOA

Rượu nếp quê choa tiếng đã xa
Muốn nếm thử xem hãy đến nhà
Ly sứ vừa lau đầu tối nọ
Bình sành mới rửa cuối ngày qua
Rót ra đôi chén tha hồ chúc
Cạn hết vài chai thỏa sức ca
Khi uống ghé môi rồi thưởng thức
Hương thơm ngào ngạt vị nếp nhà.

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

CẢNH NGHÈO GIÁNG SINH 2014

CẢNH NGHÈO GIÁNG SINH 2014
(Gửi tới những người cùng khổ)

Giáo đường tuôn đổ những hồi chuông
Báo hiệu Giáng sinh đã xuống đường
Nhiều người hoan hỷ vui như hội
Mấy kẻ buồn hiu chốn xó phường
Lạnh căm lặn lội từng manh áo
Buốt giá buôn ba ít gạo thường
Số khổ nên đành ngồi nhẫn nại
Vẫn tin vào Chúa cội yêu thương.

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

ĐẦU NĂM GIÁP NGỌ

ĐẦU NĂM GIÁP NGỌ 2014

Đầu năm Giáp Ngọ viết đôi câu
Thả hồn mơ mộng ngắm hàng dâu
Bao lời Thịnh vượng mừng xuân mới
Mấy chữ An khang chúc bạn bầu
Khơi thông mạch phú tình phơi phới
Lắng đọng dòng thơ ý thẳm sâu
Tân xuân hứng thú hồn rung nhịp
Chắp cánh bay cao hết muộn sầu.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

XẤU ĐẸP

XẤU ĐẸP
(Viết tặng bạn… )

Lớn lên mới biết xấu hơn người
Mấy chị bề ngoài vẽ tốt tươi
Nào tóc, nào răng chưa được một
Em đây mông, ngực mới là mười
Nhiều anh mê mẫn mù đôi mắt
Bao kẻ chằm chằm rách cặp ngươi
Ả Thị còn cắm sừng lão Chí
Nồi vung hơi méo vẫn vui cười.

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

NHỚ BÂNG KHUÂNG

NHỚ BÂNG KHUÂNG

Bao năm trôi dạt sống tha phương
Nỗi lòng tấc dạ nhớ quê hương
Ngày đó lệ rơi người ở lại
Buổi nào khăn gói kẻ lên đường
Nẻo xưa nay hẳn rêu tràn lối
Nơi cũ dường như cỏ kín mương
Nhớ lại thời gian bâng khuâng đó
Ngỡ ra chốn ấy có người thương.



HẸN NGÀY VỀ

HẸN NGÀY VỀ
(Xuân Giáp Ngọ 2014)

Đôi ngã Nam Bắc hẹn ngày về
Bạn bè sum họp khắp thôn quê
Nơi ấy tôi đi tròn chữ hẹn
Chốn này bạn ở vẹn câu thề
Dẫu nắng cháy da không chậm trể
Hay mưa rát mặt chẳng lê thê
Khăng khít bên nhau cùng ước nguyện
Hai phương ngóng đợi một ngày về.



Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

PHẬN NGHÈO

PHẬN NGHÈO
(Gửi tặng những người xa quê)

Sáng dậy ra đi tối mới về
Thân gầy xơ xác bước chân lê
Bữa cơm mắm muối không ai ngó
Giấc ngủ chăn manh chẳng bóng kề
Số khổ nên đành lìa bỏ xứ
Phận nghèo buộc phải cách xa quê
Xin Chúa cho trúng tờ vé số
Có vốn làm ăn quyết đổi nghề.

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

CHÚC TẾT GIÁP NGỌ 2014

CHÚC TẾT
(Anh chị & các cháu)

Chúc nhau Giáp Ngọ chúc chi đây?
Tết đến ai ai hạnh phúc dầy
Anh mãi an hòa, trong cuộc sống
Chị hoài vui vẽ má hây hây
Con ngoan học giỏi vang thôn xóm
Cháu thời đổ đạt giấy khen đầy
Công việc làm ăn ngày phát đạt
Các hạ quây quần uống đế, tây.

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

ĐẦU NĂM

ĐẦU NĂM
(Giáp ngọ 2014)

Đầu năm Giáp Ngọ ở quê mình
Bao người họp lại đất trời Vinh
Bên nhau cười nói vui chưa thỏa
Xa cách mời nhau vẹn nghĩa tình
Dăm câu cung chúc cùng Cha xứ
Ba ly tết cụng rượu chia bình
Cùng nhau chung sức trong năm mới
Dựng xây Giáo xứ mãi thêm xinh.

MẢNH ĐỜI

MẢNH ĐỜI
(Viết về em...)

Một quán cà phê một mái nhà
Đèn Khuya leo lét bóng hồng hoa
Lan man làn gió hương ngào ngạt
Cung đàn dào dạt ý còn xa
Đối đáp đôi câu không thế sự
Mấy lời bàn tán mộng cầm ca
Một đời như thế làm sao hả?
Chẳng biết còn ai nhớ đến ta?

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

THĂM QUÊ

THĂM QUÊ

Hà Tĩnh đường xa gió cuốn vòng
Sông nghèn in bóng nắng chiều đông
Đôi bờ lia ria chồi xanh mọng
Lối giữa rêu phong nước tách dòng
Mía ngọt sum suê từng khóm nhỏ
Tre già chằng chịt những hàng cong
Về thăm cảnh sắc làng quê cũ
Ăn bát cơm rau lại ấm lòng.



RƯỢU TÌNH

RƯỢU TÌNH

Rượu tình không uống thế mà say
Ngất ngư ngất ngưỡng cõi trần ai
Thời trai nhấp chút ngon ngon lạ
Khi già cạn chén ngọt cùng cay
Càng rót càng say, say khó tả
Còn tu còn tỉnh, tỉnh lạ thay
Bao đời bể ái đều như vậy
Tạo Háo bày ra thế cũng hay.


Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

THÁNH TỬ GIÁNG TRẦN

THÁNH TỬ GIÁNG TRẦN

Thánh Tử Giê-su đã giáng trần
Mang thân hèn mọn giống phàm nhân
Hang lừa hôi thối nôi hèn hạ
Máng cỏ ổ rơm thật xót xa
Gian nan khổ giá Ngài không quản
Thử thách đau thương quyết vượt qua
Giao hòa trời đất trong tình mến!
Đem lại an bình khắp thế gian.


MỘNG ĐÊM ĐÔNG

 MỘNG ĐÊM ĐÔNG

Giáng sinh sắp đến mộng đêm đông
Nhớ về Hà Tĩnh quặn đau lòng
Tuổi thơ bỏ lại phương trời ấy
Khi già viễn xứ nhớ mênh mông 
Hang đá nghèo hèn nay vẫn đó
Máng cỏ đơn sơ có khác không?
Người ơi! có về nơi miền cũ
Cho tôi nhắn gửi chút tình xưa.

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

DUYÊN KIẾP

DUYÊN KIẾP

Duyên kiếp hai ta chẳng đến đâu
Nhắc đến làm chi gợi nhớ sầu
Tựa cầu Rạch Miễu nhìn trăng lạnh
Ngắm bến Ba Tri nhỏ giọt châu
Em đã không thương tình bỏ phế
Anh còn kỳ vọng nghĩa dài lâu
Bằng lăng vẫn tím bên đường ấy
Dấu mãi tương tư bạc hết đầu!


DUYÊN NỢ

DUYÊN NỢ
(Viết cho bạn tu...)

 Đi tu, sao vẫn thiết tha đời
Tình cảm dâng trào chẳng dễ nguôi
Ầm ỉ duyên xưa còn tiếc nối
Bẻ bàng tình cũ vẫn còn hơi!
Đôi khi thức dậy niềm mơ ước
Lắm lúc hờ hững muốn bỏ xuôi
Ba bốn xuân xanh chưa mãn kiếp
Vẫn còn ngấp ngoái "nợ" người ơi!

QUÊ CHOA LỤT RỒI

QUÊ CHOA LỤT RỒI
(Nghịch độc vận)

Hà Tĩnh quê choa lụt nữa rồi!
Nhà tan cửa nát cuộn dòng trôi
Đau thương tháng trước con chưa vợi
Hoạn nạn hôm nay lại tiếp bồi
Giải đất nghèo hèn sương với gió
Một vùng mưa bão ngập trùng khơi
Dân làng rên rỉ hò nhau lại
Vẳng tiếng khóc than thấu tận trời!


(Nghịch)
Trời tận thấu than khóc tiếng vẳng!
Lại nhau hò rỉ rên làng dân
Khơi trùng ngập bão mưa vùng vẫy
Gió với sương hèn nghèo đất giải
Bồi tiếp lại nay hôm nạn hoạn
Vợi chưa còn trước tháng thương đau
Trôi dòng cuộn, nát cửa tan nhà
Rồi nữa lụt, choa quê Tĩnh Hà!

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

BÀI 30: TAI ƯƠNG 6: BỆNH CHẾT NGƯỜI

BÀI 30: TAI ƯƠNG 6: BỆNH CHẾT NGƯỜI
(Xh 9, 8-12)

Pha-rông bí trước kẹt sau,
Tha thời dân loạn kêu gào mỉa mai,
Không tha thì phải họa tai,
Đã năm lần họa, có sai lần nào?
Thôi thời biết tính làm sao?
Thử giam lần nữa thêm vào những chi?
Bọn này ngạo mạn khinh khi,
Để xem họ có thoát ly khỏi mình?
Dân đâu kéo đến thưa trình:
Khắp nơi mắc phải bệnh tình thối tha,
Nhà nào nhà nấy rên la,
Bệnh cha, bệnh mẹ, bệnh bà, bệnh ông...
Bệnh gì bệnh quá lạ lùng,
Vừa xong lấy bệnh lại cùng sắp chôn,
Lão già nam nữ trẻ con,
Không ai khỏi bệnh vua còn tính sao?
Để rồi ta sẽ nói sau,
Nhà vua cũng bệnh nhà nào lại không?
Nhìn xem cảnh vật não nùng,
Vua quan dân chúng hãi hùng khiếp kinh.
Mời Mai-sen tới trần tình:
Trong cơn bệnh hoạn xin mình thứ tha,
Chúa thương xá tội dân ta,
Bệnh lành để họ khỏi la khỏi rầy,
Chỉ tha dân khỏi nước nầy,
Phá-rộng lừa dối để bầy đủ khoảnh,
Lâm nguy miệng nói ngọt lành,
Qua cơn sóng gió thôi đành bỏ xuôi,
Gậy thần đâu có buông trôi,
Phải làm đến mức để rồi vua tha,
Tưởng rằng câu chuyện qua loa,
Không ngờ mỗi lúc mỗi là tấn công,
Thử tin lời hứa Pha-rông,
Mai-sen hóa phép trong vòng nữa giây,
Người người bệnh hoạn hết ngay,
Làm ăn đi đứng khoan thai như thường.

BÀI 29: TAI ƯƠNG V: DỊCH SÚC VẬT

BÀI 29: TAI ƯƠNG V: DỊCH SÚC VẬT
(Xh 9, 1-17)

Gậy thần đâu có để yên,
Vung lên một cái muôn nghìn vật đau,
Đau rồi lại đến chết sau,
Nhân dân hoảng hốt kêu gào rên la,
Chuyện chi, chuyện quá rầy rà,
Trâu bò chết hết đâu mà làm ăn,
Gây chi cảnh tượng oái ăm,
Vua chi không biết tính toan việc đời,
Tha thì tha quách cho rồi, 
Không tha thì giết tiệt nòi khó chi?
Quyền cao chức cả làm gì?
Nếu không thì để xúc đi về vườn:
Pha-rông chẳng dám khinh thường,
Sợ dân làm loạn, thêm đường gay go,
Mai-sen thương thuyết nhỏ to,
Rằng: ông yên chí ăn lo mọi bề,
Lâu ngày nhớ cảnh nhớ quê,
Ta không khó dể chuyện về nữa đâu,
Hết ngay cái dịch bò trâu,
Vua quan sung sướng, ít lâu quên liền,
Rằng: Tha dân ấy thật phiền,
Phải giam cầm chúng lại miền này đây,
Tiếp luôn công tác cất xây,
Dung tha dân đó, dân nầy sức đâu?

BÀI 28: TAI ƯƠNG 4: MÒNG RUỒI

BÀI 28: TAI ƯƠNG 4: MÒNG RUỒI
(Xh 8, 16-28)

Mai-sen thử đợi thế nào,
Pha-rông dối trá đi vào đi ra,
Mòng ruồi tua tủa bay qua,
Chích cho mấy phát van la ầm làng,
Vua quan con cháu họ hàng, 
Đầu u mắt đỏ chạy quàng chạy xiên,
Chạy như đổ dại đổ điên,
Chạy lên chạy xuống không yên phút nào, 
Mòng ruồi đâu cứ ào ào,
Thi nhau mà chích máu đào đổ tuôn,
Mai-sen mời tới van lơn:
Thôi thôi việc đó ông còn đợi chi?
Kêu dân bố trí kịp đi,
Đừng để món gì bỏ sót lại đây!
Gậy thần hóa phép xong ngay,
Pha-rông khoái chí giơ tay vẫy chào,
Nhưng rồi được trước quên sau,
Trò đời là thế, có nào khác chi,
Việc thì có lúc có khi,
Pha-rông quanh quẩn ở đi thêm phiền.

BÀI 27: TAI ƯƠNG 2 - 3: ẾCH VÀ MUỖI

BÀI 27: TAI ƯƠNG 2 - 3: ẾCH VÀ MUỖI
(Xh 7, 26,8,15)

Nước sông hóa máu chưa kỳ,
Đến trò ếch nhái thôi thì mới ghê!
Nhái đâu nhái nhảy như dê,
Nhảy vào cung điện xum xuê cả mình,
Vừa trông thấy đã thất kinh:
Ôi thôi việc đó thiệt tình ta tha!
Vua vừa mới mở miệng ra,
Cái trò ếch nhái liền qua hết rồi,
Pha-rông hứa chẳng mấy hồi,
Mưu mô tráo trở đôi lời rằng khoan,
Lý do công tác sắp tàn,
Anh em rán đợi để hoàn công cho!
Muỗi đâu vung cánh o o,
Khắp nơi khắp chốn đút cho vù đầu...
Chạy đâu cho khỏi khổ đau...
Muỗi thi nhau đốt kể đâu đêm ngày,
Vua quan như dại như ngây,
Chạy lui chạy tới, chuyến nầy phải tha,
Mai-sen hãy gọi cho ta:
Rằng: Đi cho mất, ông là lôi thôi!
Tai ương ếch, muỗi xong xuôi,
Pha-rông đổi ý nuốt lời như bay,
thôi thôi rán đợi lại đây,
Bốn trăm năm được, vài ngày có sao.