Nỗi niềm xa xứ

Thủy

Thủy

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

GIÁ TRỊ BẢN THÂN

GIÁ TRỊ BẢN THÂN
Có lần tôi về quê hương ăn tết đang lúc sinh hoạt cùng một nhóm sinh viên, bạn bè...thì bổng điện thoại một người bạn rung lên. Bạn tôi rút điện thoại ra trả lời với vẽ ngại ngùng, vì điện thoại của bạn tôi thuộc thế hệ cũ (có thể nói là thời đồ đá chăng, nói theo ngôn ngữ hôm nay là cục gạch).
Trong khi đó, có người ngồi bên kia móc trong túi ra một cái điện thoại loại chuyên nghiệp, Iphone với giá không dưới mười triệu.
Bạn tôi cảm thấy ngần ngại, mang ít nhiều xấu hổ. Thế nhưng, tôi có một vài suy nghĩ. Hình như bạn tôi có cảm tưởng rằng giá trị của mình thấp hơn người bạn kia. Quả đúng là thế giới này đã gieo một lối nhìn sai lệch về giá trị con người, và từ đó kéo theo những khái niệm luân lý sai lệch, dẫn tới tình trạng đạo đức suy đồi!
Bạn tôi nhìn tôi dường như có phản ứng: “lại lên lớp về vấn đề đạo đức nữa đấy! Mấy thằng không vợ rõ chán!”. Tôi trả lời: Không, mình không nói với bạn về đạo đức đâu! Mà mình nói với bạn về tự do của bạn, và về con đường bình an, hạnh phúc của bạn.
Cho dù bạn quan niệm hạnh phúc như thế nào, thì hạnh phúc ấy vẫn đặt trên nền tảng là tự do.
Một con người không có tự do chắc chắn là một con người bất hạnh. Có điều nhiều khi mình bị cầm tù mà mình không biết!
Bạn thấy không, thế giới ngày nay đã đặt tiền bạc lên ngai thần tượng và mọi vấn đề  đều được giải quyết theo cái nhìn kinh tế. Vì muốn có tiền nên tìm đủ mọi cách để biến con người thành sinh vật tiêu thụ, Bạn có biết rằng hiện nay, khi mua một sản phẩm “nổi tiếng” thì bạn phải trả thêm 30-40% giá trị món hàng để bù lại số tiền họ quảng cáo cho “giá trị” món hàng, đồng thời tạo nhu cầu nơi bạn đối với món hàng đó. Giá trị của một con người được đánh giá bằng khả năng mua sắm của họ....Giữa hai chiếc áo với vẽ đẹp, chất lượng khác nhau, nhưng người ta cho bạn cái cảm tưởng rằng mình sẽ có giá trị gấp mười nếu mặc chiếc áo giá 300.000 ngàn thay vì chiếc áo 30.000 ngàn...Từ đó, dần dần mọi người quên giá trị của bản thân mà đồng hóa mình với những gì mình có. Vì thế, khi ai làm trầy chiếc xe mới của bạn, thì bạn cảm thấy đau đớn như da thịt của chính mình bị xé rách, khi ai không làm vừa ý mình thì mình tìm mọi cách để trả đũa.
Xã hội hôm nay nhiều người mặc nhiên đánh giá con người theo bậc thang giá trị đó, vì thế người ta chỉ biết làm sao để có được nhiều tiền bất chấp mọi giá trị luân lý, bạn đã thấy xuất hiện nhan nhãn những người bóc lột, ăn cướp lừa đảo để có tiền...rồi dương dương tự đắc xem mình là chuẩn mực cho con người thời đại.
Hôm nay mình mong bạn trả lại sự vật đúng với vị trí của nó. Quần áo là để mặc, lương thực là để ăn, phương tiện là để sử dụng, đất đai của xã hội, của người khác...những thứ ấy không thêm bớt gì cho giá trị của bạn cả.
Bạn đừng để mình bị cầm tù vào cái thành công định kiến mà thế giới tiêu thụ đã gieo vào xã hội và Giáo hội!
Nói vậy, không có nghĩa là mình bảo bạn sống lập dị trong xã hội, nhưng mình biết rằng một người rất khó được chấp nhận trong xã hội này, nếu không có một “bề ngoài” đúng mức.
Bản thân mình đã gặp được một kinh nghiệm chua chát từ người bạn ở quê. vì từng ngu ngơ xem thường vấn đề bề ngoài. Cách đây gần một năm khi về thăm quê thấy cảnh một người bạn dạy cấp ba, bị hiêu trưởng kêu lên cho nghỉ dạy, vì học sinh bảo thầy dạy dở. Nhưng sau khi rút được kinh nghiệm đó bạn tôi đi dạy ăn mặc đàng hoàng hơn, xi vin lịch sự hơn thì không thấy học sinh nào kêu là dạy dở. Thế đấy, người ta đánh giá, đồng hóa việc ăn mặc bên ngoài với việc dạy dở cùng lúc với nhau. Vì vậy, mình không bao giờ khuyên bạn trở thành một người lạc điệu!
Điều mình mong nơi bạn là đừng bao giờ để cho phương tiện bạn dùng ảnh hưởng đến giá trị con người thật của bạn.
Giá trị của bạn không phải là chiếc xe đắt tiền, chiếc điện thoại hiện đại...hay lấy được nhiều tiền đền bù đất...mà giá trị của bạn là những phẩm chất trong trí óc và con tim của bạn.
Nếu bạn tự nhìn đúng với giá trị của mình, thì bạn sẽ tự do. Bạn không sợ ai “xem thường” mình vì chiếc xe, vì mảnh đất, vì tiền bạc...và từ đó bạn không bị mặc cảm là mình thua kém các bạn vì mình “ít tiền” hay không lấy được tiền...
Ngày nào bạn còn mang mặc cảm tranh dành đó, ngày ấy bạn còn phải sống trong gian dối, dấu diếm, và luôn luôn đeo mặt nạ với mọi người và với chính mình. Bạn hãy buông chiếc mặt nạ mà những kẻ khác đang tìm đủ cách để mang vào cho bạn. Buông mặt nạ ra, bạn sẽ thấy rằng giá trị của mình không bị sứt mẽ mảy may, trái lại mình thanh thản hơn, mập hơn. Buông mặt nạ ra, bạn không phải chạy theo tiền bạc để “mua danh” mà vẫn luôn có đủ để chi tiêu cho mọi nhu cầu của cuộc sống; đúng như câu nói của Lão Tử: “Tri túc chi túc hà thời túc”. Nghĩa là: (biết đủ thì đủ và lúc nào cũng đủ).
Và kết thúc bức thư khá dài này mình muốn nhắc lại với bạn một điều: bạn hãy tạo cho mình một giá trị bằng cách trau dồi kiến thức, phát huy khả năng và rèn luyện những phẩm chất nhân bản của mình như lòng trung thực, can đảm và yêu thương vô vị lợi. Được như thế, bạn sẽ không sợ và cũng không bị ảnh hưởng bởi những người đang gieo vào đầu bạn một giá trị giả tạo, để biến bạn thành một người phục vụ cho quyền lợi tài chánh của họ. Đừng mắc mưu những người bắt bạn sống theo giá trị của họ, rồi trở thành nô lệ cho những giá trị ảo đến độ đánh mất chính mình, nghe bạn.
Mong các bạn đừng đánh mất nhân phẩm, hãy tạo cho minh niềm vui, bình an và hạnh phúc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét