TỦI PHẬN
Trời cao đất thấp mấy tầng sâu
Vân vũ đảo điên đổ nhịp sầu
Gió lạnh sương giăng mờ bến cũ
Mưa sa nắng nhạt bạc cây cầu
Bao độ thu sang chờ tủi phận
Mấy mùa hạ đến mắt hoen mầu
Tê tái tâm tư người ở lại
Duyên đầu vẫn mãi nhói thêm đau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét