Bài 2: A-dong E-và và Quả cấm
(St 3,1-25)
A-dong trong chốn Địa Đàng,
Tha hồ hưởng thụ trăm ngàn thứ cây,
Vật loài từng lũ từng bầy,
Đêm ngày quấn quít vui vầy bên ông,
E-và thưởng ngoạn gió trong,
Hoa tươi muôn sắc hương nồng ngất ngây,
Tình cờ đứng dưới gốc cây,
Quỷ liền lợi dụng thừa cơ,
Đưa lời tán tỉnh, giả vờ thiết tha:
Bà xơi một quả thôi mà!
Vừa thơm vừa ngọt vừa là thanh tao,
Mời bà cứ thử xơi vào,
Nên bằng Thiên Chúa Tối Cao khác gì!
E-và trong bụng vân vi,
“Lệnh này Chúa cấm tôi thì quên ư!”
Tài tình quỷ kế dây dưa,
Bà ăn một quả rồi đưa cho chồng,
A-dong không giữ nỗi lòng,
Chiều bà đành lấy ăn xong kẻo phiền,
Nào ngờ vì nể mà quên,
Trước đây Chúa cấm không nên ăn dung,
Chỉ vì quả cấm khốn cùng,
Mà sinh tội lớn: TỘI KHÔNG VÂNG LỜI,
Bất tuân Chúa phạt suốt đời,
Phạt luôn cho chí loài người cháu con,
Trai thời lam lũ sớm hôm,
Gái thời sinh đẻ nuôi con trần phiền,
Tội này chính tội “TỔ TRUYỀN”,
Mọi người con cháu tổ tiên chẳng kỳ,
Tại vì nguyên tổ khinh khi,
Theo lời quỉ dữ kể chi Chúa Trời,
May sao Chúa đã hứa lời:
Khi nào cứu thế xuống đời mới thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét